Có những ngày tôi thấy mình bị cuốn đi như một cỗ máy — sáng thức dậy, làm việc, ăn uống, rồi lại ngủ. Tôi cứ chạy theo những mục tiêu mà chính mình cũng chẳng biết rõ để làm gì. Rồi một ngày, tôi gục ngã. Không vì biến cố, mà chỉ vì… mệt. Mệt đến mức không muốn làm gì, không còn thấy niềm vui trong bất cứ thứ gì.
Chính lúc đó, tôi bắt đầu học cách chậm lại. Tôi dậy sớm hơn một chút để pha cho mình một tách trà. Tôi đi bộ, không đeo tai nghe, chỉ lắng nghe tiếng chim và tiếng gió. Tôi không còn ép mình phải “hiệu quả” mọi lúc nữa. Và thật lạ, càng chậm lại, tôi càng thấy lòng mình rộng mở.
Chậm lại không có nghĩa là bỏ cuộc, mà là để thở, để sống.