Tôi có một gia đình đủ đầy: cha mẹ, anh chị em, không thiếu điều kiện vật chất. Nhưng điều tôi thiếu — là sự thấu hiểu. Mỗi bữa cơm chỉ toàn im lặng, mỗi câu nói chỉ là những câu xã giao nhạt nhẽo. Tôi từng cố gắng nói về cảm xúc, nhưng đáp lại chỉ là: “Đừng suy nghĩ nhiều nữa.”
Tôi đã từng cảm thấy có lỗi vì chính cảm giác cô đơn đó, vì nghĩ rằng mình “vô ơn”. Nhưng sau này tôi hiểu, cảm xúc là thật, và mình có quyền được cảm thấy như vậy.
Không phải ai cũng may mắn được lớn lên trong một gia đình “an toàn về cảm xúc”. Nhưng tôi chọn cách tha thứ, và xây dựng cho mình một tổ ấm khác — nơi tôi có thể là chính mình.